Hiển thị các bài đăng có nhãn Thì thầm nhỏ to. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thì thầm nhỏ to. Hiển thị tất cả bài đăng

Ngắm cậu bé vừa ăn ngon lành vừa ngủ



(Dân trí) - Rõ ràng là vừa ăn vừa ngủ chẳng tốt cho sức khỏe đâu nhưng cứ nhìn cái miệng nhóp nhép nhai ngon lành thế này thì ai nỡ dọn bữa trưa của cậu chàng đi chứ!



Tranh vui: Những hình mẫu người vợ luôn khiến các anh chồng mê mẩn


Mỗi người đàn ông đều khao khát một mẫu bạn đời lý tưởng khác nhau, tuy nhiên có một số hình mẫu người vợ dưới đây luôn làm mê mẩn các đức lang quân.

Bạn đã bao giờ tự hỏi mình là hình mẫu người vợ thế nào trong mắt anh chồng thương yêu của mình? Và liệu hình mẫu người vợ mà bạn đang “đảm trách” có khiến chồng bạn hãnh diện, tự hào và cảm thấy hạnh phúc?
Hình mẫu vợ lý tưởng 1
Hình mẫu người vợ quyến rũ luôn khiến các anh chồng tự hào
Hình mẫu vợ lý tưởng 2
Nếu trong gia đình, bạn là hình mẫu người vợ luôn vì chồng vì con chắc chắn bạn sẽ “trói chặt” được chàng. Tuy nhiên bạn cũng cần lưu ý đừng vì hi sinh quá mà quên việc chăm sóc bản thân mình!
Hình mẫu vợ lý tưởng 3
Hình mẫu vợ lý tưởng 4
Hình mẫu vợ lý tưởng 5
Hình mẫu vợ lý tưởng 6
Một người vợ biết đồng cảm và chia sẻ với những khó khăn của chồng sẽ là hình mẫu người vợ không chỉ khiến các ông chồng hãnh diện mà còn khiến họ rất cảm động và thấy biết ơn.
Hình mẫu vợ lý tưởng 7
Theo Tri Th

Dù là đàn ông hay phụ nữ cũng nên đọc bài này


IMG_2634.JPG
Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn.

Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.
Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè,mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.
Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.
Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhắc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh.
Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.
Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ. Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân mình được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.
Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.
Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn.

Vợ chồng và những màn ly hôn cười “rụng răng”

Vợ chồng hắn cưới nhau cũng ngót 5 năm, có với nhau 1 mặt con hơn 3 tuổi rồi. Tổng kết 5 năm đầu hôn nhân, vui buồn sướng khổ cũng nhiều, khó khăn thuận lợi cũng chẳng ít, và đặc biệt là, số lần 2 đứa suýt lôi nhau ra tòa cũng kha khá nữa! Cơ mà may quá, vẫn chưa bỏ được nhau!
 
Vợ hắn, mới đầu cưới xong, chắc vì bị sốc hôn nhân (như con bệnh sốc thuốc ý) nên cứ hễ động cãi nhau to to 1 tí là lại lớn tiếng đòi ly hôn. Lần đầu tiên, chả nhớ là vì nguyên do gì, 2 vợ chồng chiến tranh một trận tơi bời xong, chốt lại, vợ hắn gào lên: “Tôi không thể sống với anh được, ly hôn đi!”. Hắn bực lắm, nhưng cố nhịn. Hắn lấy xe phi ra ngoài làm cốc bia cho mát ruột, lát sau về, mọi chuyện lại như chưa có gì xảy ra!
 
Lần sau, cũng lại vì cãi nhau những chuyện trời ơi đất hỡi của vợ chồng trẻ, anh 1 câu tôi 1 câu, càng cáu giận càng nói năng mất kiểm soát, không suy nghĩ, thế là thành cãi nhau to chứ có gì đâu. Vợ hắn lại hét tướng lên: “Ly hônthôi, tôi chán ngấy anh rồi!”. Lần này, hắn vênh mặt lên thách thức vợ: “Viết đơn đi, tôi kí!”. Vợ hắn như quả bóng xì hơi, bao nhiêu hùng hổ, bực tức tự dưng tan biến hết khi nghe câu trả lời của chồng. “Chết chửa, sao lại đồng ý ly hôn thật? Mình chỉ tức quá nên nói thế thôi mà, đáng nhẽ lão phải im lặng đi, hoặc lao vào năn nỉ ỉ ôi mong mình đừng ly hôn chứ?” - vợ hắn hoang mang nghĩ. Nhưng chưa kịp có động tĩnh gì thì mừng như bắt được vàng khi nghe tiếng hắn: “Mà thôi, không ly hôn đâu! Ly hôn xong, tôi ở với ai, cô ở với ai, đồ đần!”. Cả 2 phá lên cười ngặt nghẽo, hết giận nhau luôn.
 
Lần nữa, 2 vợ chồng cãi nhau qua điện thoại. Bực quá, vợ hắn liền nhắn cho chồng: “Chia tay thôi, tiếp tục sống với nhau làm gì, chỉ toàn làm khổ nhau thôi!”. Gửi đi xong rồi, vợ hắn lại nằm… run: “Trời ơi, nhỡ lão ok thì toi! Mình có dám viết đơn thật không?”. Nhưng may quá, đợi mãi chả thấy hắn nhắn lại, vợ hắn cũng chả dám khiêu chiến thêm. Phải lâu lâu sau đó, hắn mới trả lời vợ: “Hết hâm chưa?”. “Ai hâm, đây hoàn toàn tỉnh táo, cứ đợi đấy, đừng tưởng đây không dám ly hôn?” - vợ hắn đốp chát. Hắn gửi lại một cái mặt cười lăn lộn, vụ ly dị lần ấy cũng kết thúc ở đó.
 
Chuyện ly hôn hài hước
Tổng kết 5 năm đầu hôn nhân, vui buồn sướng khổ cũng nhiều, khó khăn thuận lợi cũng chẳng ít, và đặc biệt là, số lần 2 đứa suýt lôi nhau ra tòa cũng kha khá nữa! (Ảnh minh họa).

Vụ khác, cãi nhau chán chê xong, vợ hắn vênh mặt thớt lên tuyên bố: “Ly dị thôi, tôi thà mang tiếng không chồng còn hơn ở với anh!”. Có lẽ ức chế vì suốt ngày bị đòi ly hôn, hắn chạy đi lấy tờ giấy, ném vào mặt vợ: “Đấy, viết đi, tôi kí ngay lập tức!”. Đâm lao thì phải theo lao, nói thì phải làm không thiên hạ nó cười cho thối mũi, vợ hắn lò dò lấy cây bút rồi ngồi viết. Ơ hay, nhưng bút hết mực rồi, làm sao mà viết đơn ly hôn được nữa đây! “Mai viết vậy, tôi mà quên thì nhớ nhắc tôi đấy nhé!” - vợ hắn cười sung sướng như bác nông dân được mùa, thở phào nhẹ nhõm vì kiếm được cái cớ hoàn toàn chính đáng để gác lại việc viết đơn, nhưng vẫn không quên cố lấy lại chút sĩ diện. Và tất nhiên, qua ngày hôm sau rồi thì ai mà thèm nhớ đến chuyện đó nữa.
 
Dịp nào đó, vợ hắn lại đòi ly hôn: “Tôi không thể chịu đựng được anh thêm một phút giây nào nữa!”, rồi chủ động lao đi lấy giấy bút viết đơn. Hắn ngồi nhìn tất cả những hành động của vợ, dửng dưng như nước lã, chả thèm ý kiến gì. Nhìn cái vẻ mặt câng câng của chồng, vợ hắn lại càng điên, quyết tâm phải viết cho bằng được, rồi bắt lão kí thì mới hả giận. Nhưng loay hoay không biết mẫu đơn như thế nào, phải lên mạng tìm kiếm. “Tìm làm gì, để tôi đọc cho mà viết!” - hắn ngồi bên cạnh nói đế vào đầy ẩn ý. “Không mướn!” - vợ hắn lườm lại rồi bắt đầu viết. Đến phần lí do ly hôn, vợ hắn tuôn một mạch: “Vì chồng tôi ngoại tình, mang hết tiền cho bồ nhí, về nhà lại còn đánh đập vợ thậm tệ, nên tôi không thể tiếp tục chung sống nữa”. Rất hí hửng với mớ lí do mình đưa ra, vợ hắn kí roẹt một cái rồi đưa cho chồng. Y như dự đoán, đọc đến đoạn lí do, hắn cáu nhặng lên: “Ngoại tình? Định đổ tiếng oan để danh dự của đây bị vấy bẩn muôn đời à? Đánh đập vợ? Định cho đây vào tù vì tội đánh người gây thương tích à? Còn lâu! Sửa thành: Vì tôi bị điên, suốt ngày đòi ly hôn chồng nên không thể chung sống nữa! Viết đi rồi đây kí cho!”. “Đừng hòng!” - vợ hắn dẩu môi lên đáp, rồi hậm hực cất tờ đơn vào tủ, định bụng để mai tìm hiểu kĩ hơn sẽ viết 1 lá đơn cho đàng hoàng. Lên giường, nhưng cả 2 đứa mãi chẳng ai ngủ được, lăn qua lăn lại động chạm vào nhau, thế rồi lao vào nhau lúc nào chả hay, quên luôn cả việc ly dị!
 
Một lần khác vợ hắn lại đòi ly hôn, lần này đơn từ được viết ngon nghẻ, không sai sót gì, 2 chữ kí đầy đủ đàng hoàng, vợ hắn đòi nuôi con và tất cả tài sản có trong nhà, hắn cũng chả chi li. Sáng ra, vợ hắn đưa đơn cho hắn: “Đi làm thì tiện nộp luôn đi!”. Hắn chẳng nói chẳng rằng, cầm tờ đơn cất vào cặp. Vợ hắn cả sáng ấy ngồi trên công ty mà lòng bồn chồn như đứng trên đống lửa với mớ câu hỏi bủa vây trong đầu: “Chả lẽ thế là xong rồi ư? Chả lẽ chia tay thật rồi ư? Lão không cần mình nữa ư?”. Chiều về, vẫn không khai thác được gì từ cái vẻ mặt bình thản của chồng, vợ hắn lừa lúc chồng đi tắm, lén mò cặp của hắn tìm xem lá đơn còn không. Không còn! Thế là hết thật rồi!
 
Mấy hôm sau, thấp thỏm ngồi đợi tòa gọi lên mà vợ hắn cảm tưởng như có sợi dây thòng lọng đang treo lơ lửng trên đầu mình vậy. Nhưng sĩ diện nên cũng chẳng dám hỏi chồng xem chính xác đã nộp đơn chưa, ai bảo tại mình gân cổ lên đòi bỏ nhau chứ! Cuối tuần, buồn, chả thiết tha đi đâu, vợ hắn nổi hứng dọn dẹp nhà cửa. Khi mở ngăn kéo bàn làm việc của chồng ra, vợ hắn đờ người mất mấy giây rồi nhảy cẫng lên sung sướng: hóa ra tờ đơn hắn giấu vào đây, hóa ra hắn chưa nộp! Như thoát chết trong gang tấc, nhưng vợ hắn vẫn gọi hắn vào, hất hàm hỏi: “Sao chưa nộp?”. “Lên nộp mà cô thẩm phán bận đi hòa giải ly hôn với chồng. Xong về nhà vứt tạm đơn vào đó, rồi quên luôn! Cô này cũng có bệnh thích đòi li hôn chồng, giờ thì sắp ly hôn thật rồi” - hắn tỉnh bơ. Nghe cũng biết là chúa phịa, nhưng vợ hắn không thể nhịn cười với cái lí do của hắn. “Cơ mà lão đang nhắc nhở mình đấy ư?” - vợ hắn giật thót.  
 
Sau bữa tối lãng mạn bên ánh nến kỉ niệm 5 năm chính thức thuộc về nhau, vợ hắn nép mình vào hắn thủ thỉ: “Em hứa, từ giờ sẽ không bao giờ đòi ly hôn nữa!”. “Ờ ờ, biết thế” - hắn chép miệng vẻ ta đây quá hiểu vợ rồi, trong bụng thì nghĩ thầm: “Vợ mình mà khỏi bệnh thì lúc ấy căn bệnh thế kỉ HIV cũng chữa được!”.

Xót vợ…


Hôm nay, nhìn vợ có bầu, bụng to rồi mà còn phải dậy thật sớm vì không dám ngủ nướng, nhìn vợ đánh dọn nhà vệ sinh, nhìn vợ giặt đồ rồi phơi đồ, nhìn vợ quét dọn nhà cửa xong lại lo cơm nước ngày cuối tuần mà xót vợ vô cùng.

Cứ bảo đàn ông chỉ biết nghe lời bố mẹ mình, rồi khi sống chung trong một nhà, để vợ làm hết mọi việc cũng là có lý do. Người ta chê bai đàn ông cũng không phải không có lý. Bây giờ thì tôi đã ngộ ra, vì chính bản thân tôi nhiều lúc cũng bó tay vì không thể nào ngăn cản được chuyện này. Lắm lúc, phận làm con khó xử, phận làm chồng còn khó xử hơn.
Ngày trước, tôi luôn nhắc vợ, làm vợ là phải nghe lời chồng, về làm dâu thì càng phải nghe lời bố mẹ. Tôi luôn muốn vợ mình phải là một người vợ tốt, gương mẫu để người khác nhìn vào mà khen ngợi. Vợ tôi đúng là một người phụ nữ biết điều, biết kính trên nhường dưới, biết trước biết sau. Từ cách cư xử với hàng xóm tới bố mẹ, tôi đều hài lòng.
Việc vợ nấu nướng, tôi không chê vào đâu được. Bố mẹ tôi cũng phải ca ngợi tài nấu nướng của vợ, toàn món ngon mà bài trí rất đẹp. Ngày về làm dâu, vợ chịu khó dậy sớm, dọn dẹp tươm tất mọi thứ trong nhà, tôi rất hài lòng. Nhưng lâu dần, chuyện đó trở thành thói quen và vô tình, mọi việc đều đến tay vợ.
Trước đây tôi rất nghe lời mẹ, lần nào mẹ nói gì thì dù có quyết định rồi tôi cũng phải xem xét lại sau lời khuyên ấy. Tôi là người con trai mà trong mắt mẹ là rất tốt, rất biết nghe lời, biết tôn trọng người trên. Thế nên, khi vợ về, tôi cũng vẫn tôn trọng quyết định của mẹ hơn vợ mình.
 Xót vợ… - 1
Tôi là người con trai mà trong mắt mẹ là rất tốt, rất biết nghe lời, biết tôn trọng người trên. Thế nên, khi vợ về, tôi cũng vẫn tôn trọng quyết định của mẹ hơn vợ mình. (ảnh minh họa)
Từ bao giờ, công việc trong gia đình tôi đổ hết lên đầu vợ. Có hôm vợ kêu mệt, tôi cũng làm ngơ bảo là cố gắng, nhà có mấy việc đâu. Nhưng đúng là, chính sự vô tâm của tôi khiến vợ chán nản. Có lần vợ phát ốm, thế mà vẫn phải dậy dọn dẹp từ trên xuống dưới ngày cuối tuần. Vợ bảo, ‘nay em mệt lắm, em muốn nằm thêm, anh xuống xem có gì bố trí cơm nước giúp em’. Lúc đầu tôi cũng cau có nhưng sau thương vợ nên làm, thế mà mẹ tôi đã hắng giọng nói vọng lên trên tầng rằng, con dâu gì mà ngủ nướng tới tận bảnh mắt không chịu dậy còn bắt chồng làm. Chẳng hiểu sao từ sau lần ấy, tôi lại có thái độ khó chịu với chính mẹ đẻ của mình.
Xuống nhà, nhìn quần áo ngổn ngang, vứt đầy trong nhà tắm từ trên xuống dưới. Nhà thì có mẹ, có em chồng mà không ai động tay vào. Sân nhà thì lá rụng đầy sân, bẩn mà không ai chịu quét. Tôi hỏi mẹ sao không ai dọn dẹp, mẹ bảo đó là việc của con dâu. Tôi đâm bực tức trong người.Bữa trưa ấy, không ai nói chuyện cơm nước. Tôi hỏi mẹ thì mẹ bảo ‘mày lên gọi vợ mày xuống làm, ngày nào nó chả làm’. Tôi bực quá quát lên ‘vợ con ốm, mẹ với em không làm được sao còn đợi vợ con’. Mẹ tôi hắng giọng ‘ốm gì mà ốm, qua tao còn thấy nó khỏe như voi, thế mày không thấy mẹ mày ốm à, tao mệt gần chết đây. Làm gì có kiểu con dâu nằm ườn ra thế’. Tôi bực quá, không nói gì, cho nhịn luôn nếu như không ai chịu động vào bếp. Tôi đi nấu cháo cho vợ.
Vợ tôi chắc nghe được, xuống dưới nhà không cho tôi động vào bếp và tự nấu nướng cơm nước, chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh có sẵn. Mẹ tôi nói với ra ‘ốm mà cứ nằm thì bao giờ mới khỏe, dậy khởi động tay chân thì khỏi ngay’. Nghe mẹ nói tôi bực. Người chứ có phải trâu bò đâu mà lại không có ngày ốm đau.
 Xót vợ… - 2
Tôi xót vợ nên đã giúp vợ làm các việc trong nhà nhưng mẹ tôi thì cứ ngồi đó, nói cáy nói móc. Thật tình, tôi chẳng thể thương nổi mẹ nữa rồi. (ảnh minh họa)
Bấy lâu nay tôi vô tâm với vợ, không nghĩ vợ mình lại chịu nhiều áp lực từ mẹ đến vậy. Bình thường vợ làm hết, mẹ không nói gì. Nay vợ mới ốm một hôm, mẹ đã nói vậy thì thực tình tôi nghĩ, vợ tôi không thể nào thoát được sự soi mói của mẹ. Vợ hay kêu than, tôi lại làm ngơ, nghĩ là vợ lắm chuyện, con dâu mẹ chồng nào cũng không ưa nhau. Lại bênh mẹ mình nên đâu hay biết, vợ mình lại chịu nhiều áp lực như vậy.
Là một người chồng vô tâm, lúc nào cũng nghĩ tới từ chuẩn mực, lúc nào cũng mong vợ mình làm tròn bổn phận dâu con mà không hề hay nghĩ đến hoàn cảnh của vợ. Thật sự tôi cũng cảm thấy áy náy vô cùng. Vợ đã quá đảm đang, quá chu toàn nhưng tôi lại không hiểu, chuyện vợ ở nhà chồng với người mẹ chồng, em chồng khó tính như gia đình tôi đã chịu khổ như thế nào. Vợ sợ tôi nghĩ ngợi, bảo vợ ki ke, kêu ca này kia nên nhịn, không dám nói, mà nói ra tôi cũng không hiểu nên đành…
Hôm nay, nhìn vợ có bầu, bụng to rồi mà còn phải dậy thật sớm vì không dám ngủ nướng, nhìn vợ đánh dọn nhà vệ sinh, nhìn vợ giặt đồ rồi phơi đồ, nhìn vợ quét dọn nhà cửa xong lại lo cơm nước ngày cuối tuần mà xót vợ vô cùng. Người ta có thể nghỉ ngơi thoải mái thời kì này, có thể thảnh thơi ngủ nghỉ ngày cuối tuần thì với vợ, ngày cuối tuần cứ như ngày bị tra tấn, bao nhiêu việc đổ lên đầu, chuẩn bị đi chợ, nấu nướng cho bao nhiêu người.
 Xót vợ… - 3
Tôi thề là tôi sẽ phải nỗ lực hết mình làm việc đó, để vợ không còn phải sống cuộc sống mệt mỏi như thế này. (ảnh minh họa)
Tôi xót vợ nên đã giúp vợ làm các việc trong nhà nhưng mẹ tôi thì cứ ngồi đó, nói cáy nói móc. Thật tình, tôi chẳng thể thương nổi mẹ nữa rồi. Tôi ra mặt bênh vợ, mắng em mình vì không chịu làm ăn gì, sau này rồi cũng sẽ đi làm dâu thì em tôi làm um lên. Vợ ái ngại bảo tôi nói vậy ảnh hưởng cuộc sống gia đình, tôi thấy thương vợ biết bao.
Tôi đã nghĩ đến chuyện này, ra tay giúp vợ làm việc nhà, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn ánh mắt của mẹ lại thấy cảm thương thay cho vợ. Vì tôi làm vậy lại là hại vợ tôi, nhưng không làm thì vợ cũng chết dở, mệt phờ người. Lắm đêm nằm an ủi vợ, xoa bụng vợ mà rằng ‘anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để sớm chuyển ra ở riêng, sớm cho em một tổ ấm mới, để em có thể yên tâm mà an dưỡng, mà chăm con’. Tôi thề là tôi sẽ phải nỗ lực hết mình làm việc đó, để vợ không còn phải sống cuộc sống mệt mỏi như thế này.
Bây giờ thì tôi càng hiểu tại sao nhiều người lại sợ làm dâu như vậy. Các đức ông chồng hãy tìm hiểu cuộc sống của vợ mình, cố gắng hiểu vợ hơn một chút chứ đừng khư khư bảo thủ nghĩ nhà mình là trên hết. Làm dâu không giống như con trai trong nhà, có thể làm gì cũng được, ngủ nướng cũng được. Làm dâu là phải dậy sớm, phải dọn dẹp, phải nấu nướng, phải phục vụ nhà chồng. Nhưng phải xem lại, việc đó vợ có làm nổi hết không… Đừng khiến những người yêu thương đều khó chịu với nhau và chịu áp lực trong cuộc sống mà vốn là của họ.

Phụ nữ hay cằn nhằn mới là người vợ tốt


Đàn ông thường cảm thấy không hiểu vì sao các bà vợ và các cô bạn gái lúc nào cũng nôi nóng tức giận với mình, bởi vì đó chính là một phương thức biểu hiện của tình yêu. Có người đã nói thế này: muốn lấy vợ, phải lấy một người hay cằn nhằn! Vì phụ nữ không biết nổi giận chẳng khác gì một cốc nước lọc, ngoài tác dụng giải khát ra thì chẳng để lại dư vị gì. Ngược lại, một cô vợ ưa cằn nhằn lại giống loại rượu vang lâu năm, tuy mạnh nhưng lại có vị nồng đượm khó quên.

c6e90f6b1daa476b93e77bfff0dad991
Phụ nữ là loài động vật biết lý lẽ nhất, cơn giận của họ luôn xuất phát từ rất nhiều lý do.
Phụ nữ cũng là loài động vật không hiểu lý lẽ nhất, vì lý do của họ thường khiến người khác không sao hiểu được.
Phụ nữ có thể vì một chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn mà nổi cơn giận lớn đến mức không thể lớn hơn.
Đó là vì phụ nữ luôn đặt ra những yêu cầu đối với người đàn ông bên cạnh mình, đặt kỳ vọng vào họ càng cao thì khi thất vọng lại càng dễ nổi nóng.
cau-noi-pha-huy-hanh-phuc-webphunu3
Bạn đến muộn, nàng nổi giận, đó là vi nàng lo lắng cho bạn, sợ bạn bị tai nạn.
Bạn hút thuốc, nàng cằn nhằn, vì nàng quan tâm đến sức khỏe của bạn.
Bạn uống rượu, cô ấy tức bạn, đó là vì lo lắng sau khi uống say sẽ không có ai chăm sóc cho bạn, sợ bạn gặp chuyện không hay.
Bạn không thích tắm cũng bị cằn nhằn, đó là vì nàng muốn tạo cho bạn thói quen sinh hoạt sạch sẽ, lành mạnh.
Bạn không làm việc nhà, không giặt giũ nấu cơm, nàng tức giận, đó là vì nàng muốn bạn vận động nhiều hơn một chút, thay vì ngồi lỳ trước màn hình tivi hoặc máy tính, hoặc nằm ườn trên giường ngủ nướng.
1377479271471
Bạn to tiếng với nàng, nàng tức giận, đó là vì nàng mong muốn bạn có thể nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm với nàng, nàng muốn cảm nhận được sự che chở của bạn.
Bạn thờ ơ với nàng, nàng nổi giận, đó là vì nàng muốn bạn nhớ đến nàng, hi vọng bạn sẽ nghiêm túc ghi nhận những lời nàng nói.
Bạn nói nàng có tật xấu này tật xấu nọ, nàng tức giận, đó là vì nàng muốn trong mắt bạn, nàng là người hoàn mỹ nhất, nghe những lời chê bai của bạn, nàng cảm thấy rất tủi thân.
Bạn bận rộn, nàng tức giận, đó là vì bạn không có thời gian nói chuyện với nàng, ôm nàng vào lòng, khiến nàng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Bạn quên sinh nhật nàng, nàng tức giận, đó là vì đối với bạn, nàng không hề quan trọng, nàng chắc chắn cũng không cầu xin một người xa lạ có thể nhớ sinh nhật nàng.
Trên người bạn có mùi nước hoa của người khác, nàng tức giận, đó là vì nàng quan tâm bạn, bạn là tất cả đối với nàng, nàng không muốn chia sẻ bạn với người khác.
wKgKf1TIOeXQAf4oAABKWT6j4HQ819
Bên cạnh có một người tức giận với mình, thật ra là một chuyện vô cùng hạnh phúc!
Và bên cạnh có một người đàn ông để mình tức giận, cũng là sự giằn vặt, đồng thời là hạnh phúc rất lớn của phụ nữ.
Hãy trân trọng người phụ nữ ngày ngày cằn nhằn bên tai bạn, trong sự tức giận của nàng đong đầy sự quan tâm, lo lắng, yêu thương và kỳ vọng dành cho bạn! Vì thế, hỡi các đấng mày râu ngốc nghếch, khi bên cạnh bạn có một người phụ nữ thích nổi nóng, hãy thể hiện cho nàng thấy sự khoan dung độ lượng của phái mạnh, tiếp nhận sự đáng yêu khi nàng nổi giận với bạn!
Theo blogtamsu

“Bấy lâu nay tôi ngược đãi vợ mà không biết!”

Hóa ra tôi đã ngược đãi vợ suốt bao lâu nay mà tôi không hề hay biết. Ngược đãi, đúng là phải dùng từ ấy. Ngược đãi đâu chỉ là đánh đập, bạo hành mà đôi khi nó còn xuất phát từ sự vô tâm của người mà mình cùng chung sống.

Tôi 37 tuổi, đã có một vợ và hai con nhỏ. Nhà tôi ở vùng ngoại ô của một thành phố nhỏ, cuộc sống yên bình. Vợ tôi kém tôi 4 tuổi, trước là hàng xóm ngay sát vách, chơi thân từ nhỏ, đến khi lớn thì nảy sinh tình cảm và cưới nhau. Hiện giờ, hai vợ chồng tôi cùng là giáo viên tại trường Trung học cơ sở khá nổi tiếng về chất lượng dạy và học của thành phố. Của nả chẳng có gì, ngoài căn nhà nhỏ ông bà nội xây cho, hai chiếc xe máy cho vợ chồng đi lại và hai cậu con trai ngoan ngoãn, đáng yêu.

Vợ tôi tính tình hiền lành, chu đáo rất được lòng họ hàng nội ngoại. Tuy cô ấy không phải thuộc hàng phụ nữ có nhan sắc nhưng tôi cũng không coi đó là vấn đề lớn vì với tôi, vợ đẹp là vợ người ta, vợ xấu mới là của mình. Tôi khá gia trưởng, nhưng tôi nghĩ gia trưởng là bệnh cố hữu của đàn ông Việt Nam rồi, giờ tìm đâu ra một anh dám vỗ ngực tự bảo mình đối xử bình đẳng với vợ? Ai chẳng muốn đứng trên vợ ít nhất một bậc, còn không thì cứ gọi là trên mấy chục bậc ấy chứ, nấp sau lưng vợ thì còn gì gọi là bản lĩnh đàn ông. Nhà khác thế nào thì tôi không biết nhưng nhà tôi thì tuyệt đối phải có tôn ti trật tự, có trên có dưới. Tôi lo chuyện lớn, vợ lo tề gia nội trợ, đầu việc cứ thế mà phân chìa.


Cuộc sống của gia đình tôi cứ yên bình trôi đi, tôi cũng chẳng mấy để ý đến chuyện bình đẳng giữa hai vợ chồng nữa. Cho đến một ngày, một chuyện đã khiến tôi phải thay đổi cách nghĩ.

Tuần trước, tôi mới được nhà trường cử đi học một lớp bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm, tổ chức tại một thành phố khác. Thời gian học là 1 tuần và lịch học cũng khá dày nên trường cũng cấp cho tôi công tác phí đầy đủ để phục vụ việc ăn ở, đi lại. Vì muốn tiết kiệm số tiền đó, lại sẵn tiện có lời mời nên tôi quyết định đến nhà một anh bạn học chung Đại học ở nhờ. Anh ấy hiện là giảng viên cho một trường trung cấp chính trị của thành phố nơi anh ở, nhà khá giả lại có năng lực tốt nên đã nhanh chóng có vai vế trong trường dù tuổi vẫn còn trẻ.

Lần đầu tiên kể từ khi chính thức xin về dạy ở trường gần nhà, tôi mới được đi xa lâu như vậy. Nhà anh bạn tôi đẹp như một căn biệt thự, mà không, nó chính xác là một căn biệt thự xây kiểu cách theo lối kiến trúc Pháp, rất tinh tế và sang trọng. Nội thất bên trong cũng quả thật miễn chê, đẹp mà bố trí rất hợp lý, thể hiện được gu thẩm mỹ không hề tồi của chủ nhà. Khi anh ấy ra đón tôi tại bến xe và đưa về nhà, tôi đã gần như choáng ngợp vì không nghĩ bạn mình lại sống sung sướng và vương giả đến vậy.

Vẫn chưa hết, khi tôi vẫn đang ngơ ngác vì bước vào căn nhà quá đẹp thì vợ anh bạn tôi bước ra chào. Tôi thậm chí còn tưởng nhầm cô ấy với ai đó chứ không nghĩ được rằng vợ bạn tôi lại trẻ đẹp quá sức tưởng tượng như vậy. Mái tóc cắt hợp mốt cùng với khuôn mặt chữ V rạng ngời, bộ váy chỉ nhìn qua thôi cũng biết đắt tiền, nụ cười và giọng nói thì đúng là miễn chê, dịu dàng và tươi tắn.

Suốt cả buổi tối hôm đó sau khi ăn xong bữa cơm, tôi chỉ biết khen hết cái này đến cái nọ, còn bạn tôi thì chỉ biết cười, vẻ mặt mãn nguyện lắm lắm. Tôi cứ thầm ghen tị mãi với anh bạn, sao cùng là đàn ông với nhau mà sao anh ấy tốt số đến vậy. Nhưng tôi để ý thấy một chuyện rất lạ. Bình thường nếu tôi là một người đàn ông giàu có, tôi chắc chắn một điều rằng sẽ chẳng bao giờ tôi hành xử như bạn tôi bây giờ đâu.

Lúc tôi và anh bạn tôi về đến nhà, vợ anh ấy tươi cười ra chào cả hai chúng tôi. Bạn tôi giúp tôi lấy đồ trên xe xuống và đưa lên phòng. Xong xuôi đâu đấy, anh ấy thay quần áo rồi xuống nhà, xông xáo vào bếp phụ vợ nấu bữa tối. Khi tôi xuống phòng khách mà không thấy bạn tôi đâu, tôi cứ nghĩ chắc anh ấy thay đồ chưa xong nên cứ ngồi đợi ở ghế sofa. Đến khi nghe tiếng cười của hai vợ chồng ở bếp vọng ra, tôi mới vỡ lẽ.


Lúc ấy, tôi vẫn nghĩ là có khi hôm nay nhà có khách, vì muốn phục vụ bạn chu đáo nên anh ấy mới đích thân vào bếp như vậy, tôi còn thầm cảm động vì sự nhiệt tình của bạn. Nhưng không phải, bữa tối hôm sau và những hôm sau nữa cũng y như thế. Mà không chỉ có bữa tối đâu nhé, bữa trưa và bữa sáng, bạn tôi đều ăn ở nhà và đều có mặt phụ giúp vợ. Nhìn mặt anh ấy tươi như hoa, chẳng có gì giống chuyện bị vợ bắt ép phải làm thế cả. Cơm nước xong, hai vợ chồng mỗi người mỗi việc, chồng thì lau dọn bàn ăn, quét nhà, vợ thì thu dọn bát và đi rửa. Tôi chỉ biết ngồi trơ ra và ngại ngần.

Nhìn cảnh nhà bạn như thế, tôi ngạc nhiên lắm. Nhà tôi nghèo hơn nhưng mọi việc trái ngược hoàn toàn, vợ tôi lo toàn bộ việc nhà, còn tôi chỉ việc cắp cặp đi làm, đến giờ thì về ngồi xem tivi đợi đến giờ cơm, khi nào có tiếng vợ con mời thì mới đủng đỉnh ra ăn. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ phải cầm miếng giẻ rửa bát. Nay nhìn thấy cảnh vợ bạn như thế, tôi thấy áy náy trong lòng.

Hôm sau, tôi tỉnh dậy buổi sáng, vừa mở cửa phòng thì thấy anh bạn tôi đi tập thể dục về, trên tay ôm một bó hoa hồng to tướng. Thấy tôi, anh ấy chào và giục tôi rửa mặt mũi và chuẩn bị xuống ăn sáng. Rồi như giải thích về bó hoa cầm trên tay, anh bạn tôi bảo hôm nay trên đường thấy cô hàng hoa mời hoa tươi mà đẹp quá nên mua về tặng vợ, vì cũng phải 3 ngày nay rồi anh ấy chưa tặng vợ bông hoa nào.

Nghe bạn tôi nói mà tôi tỉnh cả ngủ, làm gì mà 3 ngày tặng hoa vợ một lần. Nhà tôi, từ khi cưới nhau đến giờ tôi còn chưa tặng vợ một bông hoa nào, chứ đừng nói đến một bó… Lát sau, xuống ăn sáng thì tôi thấy bó hoa đã được cắm gọn gàng trong lọ đặt trên bàn. Gương mặt vợ bạn tôi cứ gọi là tươi còn hơn hoa. Nghĩ đến vợ ở nhà, tôi thấy mình tệ quá, chẳng khi nào để ý đến suy nghĩ của vợ. Phụ nữ nào mà chả thích hoa, vậy mà vợ tôi thậm chí còn chưa từng được hưởng niềm vui nhỏ bé ấy.

Đến buổi tối cuối cùng ở nhà bạn, tôi được cả nhà anh ấy mời đi chơi cùng. Là buổi tối cuối tuần nên đường khá đông, chúng tôi cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng khá đẹp trong một trung tâm thương mại mới mở. Ăn uống xong xuôi, mọi người đi dạo vòng quanh. Đi ngang qua một cửa hàng quần áo thời trang, bạn tôi đưa vợ vào và bảo cô ấy tự chọn, anh ấy muốn tặng vợ một bộ váy mới.

Bạn tôi còn kiên nhẫn đứng đợi vợ ngoài phòng thử đồ, ngắm và nhận xét giúp vợ xem bộ này đẹp chỗ nào, bộ kia đẹp chỗ nào, đến khi đem ra quầy tính tiền mới thôi. Đến lúc này thì tôi thực sự cảm thấy tâm trạng hỗn loạn. Tôi không còn ghen tị với bạn tôi nữa, thay vào đó, tôi nghĩ nhiều và thương cho vợ tôi ở nhà. Đến hôm nay thì tôi thực sự nhớ cô ấy, nhớ con. Nhớ vợ bao nhiêu thì tôi trách bản thân bấy nhiêu. Tiếng là làm chồng mà tôi đã làm được gì cho vợ nào? 

Hai vợ chồng cùng đi làm nhưng chưa một lần tôi đỡ đần vợ, nhiều khi tôi mời bạn bè về nhà ăn tối, chúng tôi còn bày thêm việc cho vợ dọn. Vậy mà cô ấy không một lời than vãn và trách móc chồng. Hơn thế, hơn chục năm nay, tôi chưa một lần tặng cô ấy một thứ gì, dù chỉ là một bông hoa. Hóa ra tôi đã ngược đãi vợ suốt bao lâu nay mà tôi không hề hay biết. Ngược đãi, đúng là phải dùng từ ấy. Ngược đãi đâu chỉ là đánh đập, bạo hành mà đôi khi nó còn xuất phát từ sự vô tâm của người mà mình cùng chung sống.


Tôi có phải là một người chồng quá ư tệ hại không, thưa các anh chị?

Đôi khi hạnh phúc gia đình tiêu tan bởi những điều vặt vãnh

Tôi bước vào quán ăn sáng khá sớm. Trong quán không có nhiều người. Đối diện chỗ tôi ngồi là một cặp vợ chồng và đứa con gái nhỏ. Điều khiến tôi chú ý đến người vợ, là dù khuôn mặt trang điểm kỹ càng quần áo xinh xắn thì mái tóc lại được buộc túm rối bù tạm bợ ra đằng sau bằng một cái cặp nho nhỏ trăng trắng. Cô vừa ăn bữa sáng của mình, vừa cho con ăn, thi thoảng ngẩng vội lên trả lời những câu nói có vẻ bâng quơ của chồng, rồi lại cúi xuống đứa con gái nhỏ, dịu dàng.

Anh chồng đủng đỉnh ăn, tay phải cầm đũa, tay trái cầm điện thoại, chăm chú. Đôi lúc, trong vài giây, anh ta lại ngẩng lên khỏi điện thoại, liếc nhìn mấy người đàn bà ăn mặc thời thượng, có vẻ còn son rỗi trong quán.

Tôi thấy thoáng cau mày của người vợ.

Tôi thấy những đầu móng tay đã bắt đầu tróc sơn của cô.

Tôi thấy có đôi khi, anh chồng liếc nhìn những đầu ngón tay tróc sơn của vợ, nhưng chỉ đôi khi, hoặc có thể ánh mắt của anh ta chỉ tiện đường lia qua đôi bàn tay ấy khi đang trên đường ngó nghiêng sang những bàn tay khác.

Tôi thấy những sợi tóc rối loà xoà được vén vội ra sau tai ngại ngần.

Tôi thấy xót xa!

Đa số đàn ông Việt coi cái việc chăm con, cho con ăn, cho con ngủ và ti tỉ thứ khác dính dáng đến con mặc nhiên là việc của vợ. Đàn bà cũng gần như đa số coi đấy là việc của mình, thậm chí đôi lúc còn tự dằn vặt bản thân nếu không thể làm vừa đi làm, vừa lo việc nhà, vừa chăm con cho thật tốt. Bởi, xã hội thì tung hô phụ nữ đảm đang, đàn ông mặc nhiên có quyền ngồi ăn, ngồi nhìn, ngồi liếc những người chẳng phải vợ con mình.

Trong vài lần liếc ấy, có bao nhiêu lần anh ta tự so sánh vợ mình với những người đàn bà khác? Trong vài lần liếc ấy, có lần nào anh ta ngán ngẩm vì mái tóc rối hay những đầu ngón tay đã tróc sơn của vợ?

Tôi không rõ, cũng không dám khẳng định, chỉ thấy suốt gần nửa tiếng, anh ta nói với vợ được vài ba câu, không đút cho con gái ăn lấy một thìa dù bản thân ăn đã xong từ lâu và đĩa bánh cuốn của vợ đã nguội ngắt. Anh ta có vẻ không mấy vui vì phải đợi chờ con ăn, vì vợ đầu bù tóc rối. Vợ anh ta có vẻ không vui, có thể chỉ vì suy nghĩ mình làm vẫn chưa tốt nhiệm vụ cao cả của người vợ. Tóc mình vẫn rối, móng tay vẫn chưa được sơn. Đứa con có vẻ không vui vì không được bố chú ý tới, nó quay sang mè nheo mẹ thật lực. Họ đều không vui.

Khi đứa con ăn gần hết, người vợ quay lại với đĩa bánh cuốn nguội ngắt của mình, anh chồng vội đứng dậy, ra ngoài trả tiền, mặc sẵn áo mưa rồi ngồi đợi.

Chị vợ ăn vội vài miếng, dắt đứa con gái nhỏ đi theo ra ngoài sau hai phút.


Ngoài trời đang mưa.

Giá mà anh chồng đút cho con vài miếng. Có thể anh ta chẳng nề hà gì. Chỉ là anh ta không nghĩ mình cần làm thế.

Giá mà anh chồng ngồi đợi vợ thêm vài phút.

Giá mà sáng nay trước khi ra khỏi nhà, anh chồng mặc quần áo cho con, hay lấy áo mưa cho đứa trẻ, chắc mái tóc vợ anh không rối bù tạm bợ, và ắt hẳn anh chẳng phải liếc nhìn mấy người đàn bà khác, chẳng phải ngán ngẩm. Khéo chính anh ta sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Tôi tự hỏi đến bao giờ cái ngán ngẩm dài ngày của anh chồng biến thành nỗi chán vợ? Đến bao giờ người vợ cho phép mình được bắt đầu mệt mỏi?

An Hạ

Nguồn: cuyeu

Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại

Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại 1
Khi về nhà nội ăn Tết, các nàng dâu thường phải tất bật lo mua sắm thật nhiều quà cáp, đồ Tết. Trong khi đó, về nhà ngoại ăn Tết, họ được dịp thong dong như đi chơi vì lần nào mẹ cũng dặn dò đừng mua gì cả.

Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại 2Tết ở nhà nội, đương nhiên các nàng dâu sẽ phải thể hiện là một nàng dâu tháo vát, đảm đang, lĩnh trọn trách nhiệm dọn dẹp, rửa bát. Trong khi đó ăn Tết ở nhà ngoại, vì tâm lý thương con gái cả năm vất vả nên người mẹ nào cũng tranh làm hết việc cho con.
Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại 3
Ở nhà nội, hai vợ chồng sẽ phải tất bật đi chúc Tết họ hàng, người thân đến mỏi gối, chùn chân. Trái lại, ăn Tết ở nhà ngoại sẽ là cảnh hai vợ chồng ung dung ngồi ở nhà đón khách tới chơi.
Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại 4
Đêm 30, những nàng dâu ăn Tết ở nhà nội sẽ phải tất bật thịt gà, nấu xôi... chuẩn bị mâm cơm cúng Giao thừa. Trong khi đó, nếu ăn Tết ở nhà ngoại, họ sẽ có cơ hội ngồi cắn hạt dưa xem Táo quân.

Tranh vui: Khác biệt "trời - vực" giữa ăn Tết nhà nội và ăn Tết nhà ngoại 5
Những ngày Tết ở nhà nội trong mắt các nàng dâu là những ngày vô cùng mệt mỏi vì làm mãi không hết việc. Về ngoại, họ sẽ được hưởng cái Tết nghỉ ngơi đúng nghĩa khi cùng mẹ đi chợ Tết, đi lễ chùa, đi du xuân...